KẺ TRÓT YÊU BẦU TRỜI
Người ta bảo rằng
những kẻ đem lòng yêu bầu trời
thường rất cô đơn
Sợ yêu đương bởi có hơn một lần lầm lỡ
Sợ đoạn nợ duyên dang dở
Sợ trái tim thêm vết cứa nát nhàu...
Ai cũng thế sau một lần đớn đau
Chẳng sợ gươm đao
nhưng hãi kinh lời ngọt ngào, đường mật
Và thứ dễ dàng giết họ nhất
Là sự bội vong từ chính người thân cận của mình
Họ ngại mở lòng trao đi hết yêu tin
Chịu đựng hi sinh, nhận về mình thua thiệt
Còn người ta luôn mải miết
Chạy theo xa hoa, quên ước hẹn trọn đời
Họ thà chọn một cuộc sống đơn côi
Làm bạn cùng trăng, sao và mây trời lãng đãng
Qua đêm mưa dông, ngày mai trời vẫn sáng
Tìm lại bình yên, thanh thản cho tâm hồn
Đâu có ai muốn mình thành kẻ cô đơn
Nếu không từng tổn thương nhiều như thế...