RỒI MỘT NGÀY
Rồi một ngày chiều dỗi với hoàng hôn
Kệ giọt nắng vô hồn day dứt nhớ
Câu thơ viết thôi không còn trăn trở
Đâu còn gì câu duyên nợ tình xa.
Rồi một ngày biển bỗng nổi phong ba
Tung bọt trắng nhạt nhoà thương bờ cát
Gió thét gào cuồng phong điên cuồng tạt
Liệu ai người còn khao khát bên ai .
Rồi một ngày một bỗng bẻ thành hai
Chẳng ai so đúng sai cùng ai nữa
Ta với ta hai người chia hai nửa
Quên mất rồi lời hứa của ngày xưa.
Rồi một ngày mặc kệ nắng hay mưa
Ta như kẻ dư thừa trong cõi mộng
Mới hiểu rằng thực,hư nào đâu giống
Một kẻ khờ lấp chỗ trống mà thôi.
Rồi một ngày người thực sự chung đôi
Liệu còn nhớ….
Một thời…..
Xa xưa ấy!