Có một mùa hoa xuyến chi lặng lẽ đi vào dĩ vãng, mùa của yêu thương của nhớ nhung, mùa của đợi chờ.
Dưới cái nắng gió hanh hao những ngày đầu đông, hoa xuyến chi nở trắng núi đồi, hoa không sắc, không hương nhưng luôn khao khát hạnh phúc, luôn đợi chờ một lữ khách dừng chân, và cứ thế đợi...chờ...
Suy cho cùng em cũng giống như hoa xuyến chi kia, không xinh đẹp mĩ miều, không tài giỏi cao sang, chỉ tầm thường nở giữa rừng hoa dại. Em cũng muốn mình có được hạnh phúc như bao người, cũng được ai đó quan tâm chăm sóc nhưng đó chỉ là những gì ngoài tầm với... em và cô đơn vẫn luôn là đôi tri kỷ.
Có một điều duy nhất hoa luôn tìm kiếm hy vọng, chờ đợi một ngày sẽ có người đưa hoa ra khỏi cô đơn và trao ấm áp. Còn em, em sẽ không đợi chờ, thôi hy vọng hay kiếm tìm chút ấm áp từ bất cứ ai nữa, bởi rằng trao ấm áp một ngày rồi để lại trong em một đời băng giá.
Một ngày nào đó, người đi qua cánh đồng hoa xuyến chi mùa nắng gió có nhớ... em và loài hoa xuyến chi năm ấy.
Dẫu biết yêu thương cũng như bóng mây trôi qua bầu trời, bỏ lại ta với trái tim vụn vỡ... nhưng sao yêu thương trong em vẫn đông đầy như ngày hôm qua vừa mới.