Tạm biệt tháng 7, trút những hạt mưa đi để tan mình vào những khoảng trống trong tim
Khi những hạt mưa không còn vương màu nắng, ta hiểu rằng những gam màu u tối xám xịt kia mang tháng 7 đi rồi. Như cách cuộc đời mang người yêu ra khỏi mình, như cơn mưa cuối tháng, lúc ào ạt, lúc nhẹ hẫng, khiến ta mắc kẹt trong buổi chiều tan tầm.
Một mình về nhà, dưới màn mưa giăng xuyên, những giọt nước như thấm vào lòng ta, thật lạnh và xót xa. Mưa buồn nhưng ta chẳng còn thiết tha một bàn tay ấm. Ta không buồn nhưng cảm thấy cô đơn…
P/s: haiphongcuatoi