TÀI TÌNH CHI LẮM CHO TRỜI ĐẤT GHEN 😢
Đọc “Làm đ/ĩ”, “Số đỏ”, “Kĩ nghệ lấy Tây”, “Cạm bẫy người”, người đời vẫn tưởng Vũ Trọng Phụng là tay chơi thứ thiệt đất Hà Thành. Bởi lẽ làm gì có chuyện một nhà văn mới đầu hai mà đã viết được những tiểu thuyết làm rúng động giới văn đàn.
Người ta gọi Vũ Trọng Phụng là “ông vua kí sự đất Bắc”. Ông đã lột trần những mánh khoé cờ bạc của bọn giang hồ, góc khuất gái làng chơi và những bóng tối ê chề nhất của xã hội. Vậy nhưng cuộc đời ông lại đau khổ, túng quẫn đến mức phải lao động cật lực đến khi chế/t.
Ông “viết văn để kiếm sống”, bởi ông còn phải nuôi mẹ già và bà nội. Ông viết chỉ để kiếm tiền. Đến mức tiểu thuyết “Giông tố”, Vũ Trọng Phụng viết trong tình trạng “chạy deadline”, viết kì sau mà không nhớ nổi kì trước mình viết cái gì. Ông vừa viết vừa c/h/ử/i thề số phận khổ ải của mình, không viết thì đào đâu ra tiền mà sống.
Vũ Trọng Phụng c/h/ế/t năm 27 tuổi vì lao lực. Trước khi c/h/ế/t ông trăng trối với Vũ Bằng rằng: “Nếu mỗi ngày tôi có một miếng bít tết để ăn thì đâu có c/h/ế/t non như thế này”.