Có những ngày kém may mắn, những ngày mà trái tim trầy trật với vết xước cũ, âm thầm tổn thương.
Rồi ta nghĩ về ta, suy tư trong từng hơi thở, nghĩ về năm tháng đã qua, vết thương mờ nhạt chưa thành sẹo, thi thoảng làm ta đau để ta nhớ để nhắc nhở ta về quá khứ.
Tháng mười về, mùa thu trở mình với những tia nắng vàng dịu nhẹ, với những bản tình ca cũ một góc quán quen. Ta thênh thang lạc lối giữa những tầng vị của ly cà phê, chợt nhớ chợt quên một điều gì đó mơ hồ.
Mùa thu ấy mà, lãng mạn, đẹp nhưng buồn phải không?