NỖI NIỀM ĐAU
Em trở về nơi đó chẳng có anh
Lẻ bóng, mong manh, một mình em đếm bước
Thầm tiếc thương.. điều chúng mình chưa làm được
Là nắm tay nhau đi đến cuối con đường
Em ước cuộc đời đừng có chữ bỏ buông
Để chúng minh chẳng ngược đường ngược lối
Kiếp dâu tằm tơ vương nên mang tội
Thương nhớ khôn cùng.. chẳng giữ nổi được tình nhau
Nước mắt không màu người sao biết được em đau
Trái tim nhỏ hằn sâu bao vết xước
Hạnh phúc mong manh em làm sao giữ được
Duyên phận không tròn đành ngược bước.. tình ơi
Giá đừng mệt lòng.. đừng khờ khạo buông lơi
Dù hạnh phúc, hay khổ đau.. hãy vì nhau mà thương như hiện tại
Thì có lẽ chúng mình sẽ chẳng mất nhau mãi mãi
Và hai trái tim chẳng khắc khoải nỗi niềm đau
Thôi cũng đành...lỡ dở chuyện trầu cau
Hẹn ước trăm năm xin vùi sâu đáy bể
Có ai ngờ thương yêu nhiều như thế
Nông nổi, dại khờ ..để rồi lạc mất nhau...!