CÓ KHI NÀO…
Có hai người từng vội bước qua nhau
Rồi bất chợt ngoảnh đầu và nhìn lại
Mắt chạm nhau… nghe con tim bối rối
Người từng quen… sao bỗng thấy xa vời…
Phút yếu lòng cứ ngỡ sẽ dần trôi
Ngờ đâu khiến lệ trên môi nhoà nhạt
Buồn thoáng qua khẽ ngân nga khúc hát
“Tình đã quên”… gạt nước mắt mỉm cười…
Cố dối lòng… rằng nghĩ quá đấy thôi
Bởi họ cũng chỉ là người quen cũ
Đâu khác chi với bao người dưng chứ
Rồi trách mình sao nghĩ quá xa xôi…
Có hai người trong ký ức êm trôi
Họ nuối tiếc về một thời nông nổi
Nhớ bàn tay của một người con gái
Thiết tha yêu… yêu đến trọn cuộc đời.
Có hai người từng thương nhớ khôn nguôi
Rồi bất chợt họ mỉm cười trong dạ
“Xưa ngốc khờ từng coi là tất cả
Thật ra thì… cũng chỉ đến vậy thôi”…